Les valses de Vienne
François Feldman

Du pont des supplices
Tombent les actrices
Et dans leurs yeux chromés
Le destin s'est brouillé

Từ trên cầu của sự trừng phạt (1)
rơi xuống những nàng diễn viên
và trong đôi mắt lạnh lùng
định mệnh rối bời trong đó

Au café de Flore
La faune et la flore
On allume le monde
Dans une fumée blonde

Trong quán cà phê Flore
các vị thần đang bận
thắp sáng lên thế giới
trong làn khói màu vàng

{Refrain:}
Maintenant que deviennent
Que deviennent les valses de Vienne ?
Dis-moi qu'est-ce que t'as fait
Pendant ces années ?
Si les mots sont les mêmes
Dis-moi si tu m'aimes...
Maintenant que deviennent
Que deviennent les valses de Vienne ?
Et les volets qui grincent
D'un château de province ?
Aujourd'hui quand tu danses
Dis, à quoi tu penses ?

Nhưng bây giờ, ở đâu rồi
ở đâu rồi những điệu valses thành Viên?
Nói cho anh biết em đă làm ǵ
trong những tháng năm qua?
Nếu các câu đều giống như nhau
th́ hăy nói với anh rằng em yêu anh...
Nhưng bây giờ, ở đâu rồi
ở đâu rồi những điệu valses thành Viên?
và những chiếc cửa kêu cọt kẹt
của toà lâu đài nơi đồng quê?
Bây giờ khi em đang nhảy
Hăy nói em đang nghĩ điều ǵ?

Dans la Rome antique
Errent les romantiques
Les amours infidèles
S'écrivent sur logiciels

Nơi thành Rome cổ xưa
lang thang những nhà văn lăng mạn
những cặp t́nh nhân không chung thuỷ
viết nên những câu chuyện dài

Du fond de la nuit
Remontent l'ennui
Et nos chagrins de mômes
Dans les pages du Grand Meaulnes

Từ sâu thẳm của đêm
dâng lên bao muộn phiền
và nỗi buồn của cậu bé
trong những trang sách Grand Meaulnes (2)

{au Refrain}

(1) Ở Strasbourg vào thời Trung cổ có một cây cầu, nơi người ta ném những kẻ ăn trộm, những kẻ giết người và những người đàn bà không chung thuỷ xuống nước.
(2) Grand Meaulnes là cuốn sách kinh điển của Alain Fournier, nói về một thiên đường tưởng tượng, huyền ảo nơi người ta thấy cảm xúc, ước mơ và t́nh yêu của một thời thơ ấu, những điều mà ta đă không làm được khi trưởng thành.

Trên những cây cầu xưa
Nơi nối đôi bờ sông
Nh́n ḍng đời trôi qua chân
Kể lại câu chuyện thế gian

Flore- quán cà phê
Nơi thế gian bừng lên
Một màu vàng lung linh
Thần linh ban ngàn ánh sao

{Refrain:}
Kí ức theo những bước chân xoay xa dần,
Điệu Van xưa đă chết khi em không bên tôi.
Biết em nơi xa xôi, có nhơ chăng những lâu đài, hoang tàn v́ vắng em

Nếu vẫn nhớ hăy nói Em luôn yêu tôi.
Điệu Van xưa ấy đă dẫn em đến với tôi.
Những tháng năm trôi mang theo những câu thơ nghe vô hồn, ch́m dần vào lăng quên.

Nơi phố xưa thành Roma
In dấu chân cuộc sống
Kề vai nhau đôi uyên ương.
Người nghệ sĩ tha hương

Những ước mơ dở dang
Chết trước khi b́nh minh
Bụi thời gian rơi xoa lấp
Phiền muộn chôn nơi đáy tim.
{au Refrain}.

(bản dịch của em Mê là Chăn)