Hồi VI:
![]() |
Trịnh công công |
Sau khi chia tay với Tiểu tinh xà, Lệnh Hồ Linh ôm một cục hận trong lòng
ủ rũ đi về, nhưng cũng không phải vì thế mà gã mất đi cái tinh ranh vốn có. Chỉ
liếc một ánh mắt ngang qua bãi rác ven đường gã cũng kịp nhận thấy một chồng
sách Tam tự kinh bị vứt đi, bên cạnh đó còn cả một cái giả sách gần như là cũ
hoàn toàn. Không nề hà, gã lao vào bê cả hai lạch bạch đem về nhà. Bỗng một tia
chớp loé sáng qua bộ não quả nho khô của gã. Gã quay lại kéo một chiếc xe rác,
chất tất cả lên đó rồi đẩy về. Cho mình là thông minh, gã tự thưởng cho mình một
nụ cười mãn nguyện. Thế nên tổng tiêu cục Rác mới than rằng: Hỡi ôi, thành Ba lê
mà ai cũng như Lệnh Hồ Linh thì tiêu cục Rác ta đi ăn xin hết!
Lệnh Hồ Linh tuy mang dáng dấp của Lệnh Hồ Xung, cụ tổ 30 đời của chị vợ
bố vợ anh hàng xóm của gã, nhưng gã cũng không thể hành tẩu giang hồ mà không ăn
uống. Gã còn phải tốn tiền mua kẹo mút cho Tiểu tinh xà, rồi tiền xe trạm mỗi
cuối tuần xuống thành Ru-oăng để được hà hơi giải độc. Vì thế ngoài việc trông
em cho mẹ gã, mà gã được trả 15 ơ một ngày, cuối tuần người ta còn thấy gã lang
thang ở chợ Tàu.
- Cô nương đọc báo à
....
- Cô nương nhận báo, huynh nhận báo giùm đi
...
- Cô nương xinh quá, thế cô nương có chồng chưa vậy?
- Nếu cô nương không biết đọc thì Lệnh Hồ tôi xin nguyện hàng đêm đọc báo cho cô
nương à.
...
- Mời cô nương đọc báo, thế nhà cô nương ở đâu vậy?
Ở đây Lệnh Hồ Linh làm chân phát báo cho một tổ chức Ma giáo có âm mưu lật
đổ Thiên triều. Thật đáng tiếc cho một bước chân lầm lạc đã đi theo con đường ma
giáo chống lại sư phụ, chống lại cả Ngũ nhạc kiếm phái.
Cũng ở chợ Tàu này mà Lệnh Hồ Linh gặp lại bạn đồng môn là Tiểu Hiếu Tử,
em cùng cha khác ông nội của Tiểu Yến Tử.
- Ơ, Lệnh Hồ Huynh! Huynh đi chợ cho thân mẫu à?
- Tiểu Hiếu huynh. Đệ bị trúng cực độc nên phải ra đây làm ăn, lấy tiền đi giải
độc thôi à. Thế huynh làm gì mà phải ra chốn buôn bán nhộn nhạo này vậy?
- Đệ bây giờ ra đây buôn bán ít mì tôm lấy tiền nuôi vợ con thôi. Gặp huynh ở
đây, đệ mời huynh đi làm vài bát rượu mừng ngày hội ngộ.
- Huynh mời thì Lệnh Hồ đệ cũng không dám từ chối đâu. Vừa rồi thấy Lâm Bình Chi
và Trịnh công công đi ngang qua, để đệ gọi cả đi cho vui.
..............
Ba canh giờ sau, tại một quán rượu gần cung điện Lu vờ rờ:
- Thôi huynh đừng uống nữa, huynh sắp say rồi đấy.
- Say là say thế nào, cứ ró.......t tiếp đi nààààààààào - giọng Tiểu Hiếu Tử lè
nhè
... Và chỉ nửa canh giờ say, Tiểu Hiếu Tử đã đổ gục trên ghế. Một tên tiểu nhị
tiến lại gần khẽ khàng nói:
- Xin quý khách vui lòng, đây là một hình ảnh không hay lắm cho kinh thành chúng
tôi.
Ba người còn lại đành xốc Tiểu Hiếu Tử dậy ra về. Đi được một quãng thì
Tiểu Hiếu Tử lăn quay ra giữa đường cho cả rượu lẫn đồ nhắm ra ngoài. Lệnh Hồ
Linh thất vậy giật mình hoảng hồn thất kinh:
- Thôi, đệ xin cáo từ trước. Đệ phải về đón em theo lời thân mẫu căn rặn. Với
lại con sư tử cái mà thấy đệ say sưa với các huynh thế này chắc nó moi tim đệ ra
mất.
Nói vừa dứt lời là Lệnh Hồ Linh quăng mình lên ngọn cây, vận khinh công
biến mất. Còn lại Lâm Bình Chi và Trịnh công công, mỗi người xách một bên nách
Tiểu Hiếu Tử dìu đi.
- Thôi đệ xin hai huynh, hai huynh thả cho đệ nằm ở đây một lúc
điiiiiiiiiiiiiiii...
Cứ đi được một đoạn thì Tiểu Hiếu Tử lại nằm lăn ra đất ngáy o o. Mặc cho
lính phủ đi tuần nhắc nhở nhưng 2 người, Lâm công tử và Trịnh công công, cũng
không thể kéo Tiểu Hiếu Tử đi được. Mất 14 lần nằm đường của Tiểu Hiếu Tử với vô
khối lời đề nghị giúp đỡ của người qua đường thì 3 canh giờ sau, gã cũng được
khiêng về đến nhà. Còn đâu giống hình ảnh những anh hùng Lương Sơn Bạc, vào quán
gọi 5 cân rượu, 5 cân thịt nữa.
Để biết những hảo hán Chết Vì Ăn xoay sở ra sao ở Ba lê,
mời các bạn xem tiếp hồi sau.